Xin có bài giới thiệu tới các bạn về ngành học được mệnh danh VIP nhất trong các trường ĐH: ngành Y.
Khổ thế nào?
Nhắc đến ngành Y là nhắc đến rất nhiều những khó khăn mà các bạn phải trải qua:
Nếu bạn là “chúa sợ ma”, bạn sẽ “được” một phen hú vía khi lần đầu chạm tay vào…xác người trong buổi thực tập giải phẫu. Những ngày đầu, có bạn về nhà không ăn nổi món…thịt hầm, có bạn buồn nôn chóng mặt khi nhớ đến mùi phooc-môn ngâm xác, có bạn mất ngủ vì…sợ. Nhưng dần dần cũng (phải) luyện được tinh thần thép, vì để học tốt môn Giải phẫu không còn cách nào khác là phải đối diện với xác chết 2 lần/ tuần.
Trường nào mà chẳng có những “điều kì bí” nhưng không phải trường nào cũng có sinh viên đêm đêm…canh gác như đại học Y Dược. Theo chu kỳ 1 tháng, mỗi tổ sẽ đi trực một lần. Không làm công việc gì nhiều nhưng vấn đề là…phòng xác (đã khóa cửa) ở tầng 1 và cả khuôn viên trường rộng lớn có nhiều cây đại thụ, thật là một khung cảnh “lãng mạn” để ngồi quây quần…kể chuyện ma. Khuya về cả bọn trải bạt ra nằm ngủ như cá hộp. Sáng ra đứa nào cũng lãnh ít nhất 1, 2 vết mũi đốt.
Đấy là năm nhất, năm hai. Đến năm 3 là bước sang thời kỳ trực bệnh viện. Ít nhất là không phải canh trường cùng phòng xác, thay vào đó ngày ngày đối diện với bệnh tật và và những vết thương. Không ít bạn đã phát hiện mình là… bác sĩ sợ máu trong giai đoạn này. Sáng sáng, mỗi đứa một quyển sổ một cây viết, đến từng giường hỏi bệnh và… ghi tốc ký để theo dõi ca bệnh, được thầy cô sửa bệnh án cho là quý rồi nhưng vì thầy cô cũng bận túi bụi nên mày mò tự học là chính. Nói về khoản giao tiếp lại là vấn đề nan giải khác. Nếu bạn từ đầu đã có nick “chích chòe” thì quá tốt. Nhưng không phải ai cũng cởi mở và dễ giao tiếp với người lạ. Thế nên mới có chuyện sinh viên Y đi thực tập bị bệnh nhân và người nhà cằn nhằn, thậm chí nặng lời. Nhưng cũng chẳng phải lỗi hoàn toàn do mình. Bệnh nhân khi nhập viện vốn đang rất lo về bệnh tình, người nhà thì thấy xót khi sinh viên hỏi bệnh lâu quá. Thế nên bao nhiêu chuyện dở khóc dở mếu xảy ra.
Chưa hết, đêm đến, từng nhóm được phân công lại lọ mọ vào bệnh viện trực. Có đêm được bác sĩ cho theo phụ ca mổ, sinh viên mừng húm. Thế là chôn chân trong phòng mổ từ 10g đêm đến 7g sáng, chưa kịp chợp mắt lại lót tót đi học tiếp. Mắt muốn díp lại mà phải ngồi đối diện với thầy để trình giao ban buổi trực, trông rất thật thảm.
Đời sinh viên tất nhiên gắn liền với thi cử. Tuy nhiên, đời sinh viên Y phải nói là gắn chặt với thi cử mới đúng. Học xong môn nào là “tranh thủ” thi môn đó. Luyện 1 cuốn sách dày cộm khoảng 500 trang trong 2 tuần đối với sinh viên Y đã là chuyện “rất khả thi” rồi. Áp lực thi cử, áp lực học tập lúc nào cũng đeo bám, viên sủi C, thuốc trị viêm dạ dày, vitamin tổng hợp cũng trở thành người bạn đường tin cậy của các sinh viên Y luôn.
Khổ quá, vậy không nên thi Y nhỉ?
Đúng là khổ thật, nhưng làm sinh viên Y cũng có nhiều điều rất…vui.
Này nhé, từ việc sợ hãi khi chạm vào xác người, bọn tớ dần dần dạn tay hơn, yêu mến môn học chi tiết về cơ thể con người, và cũng vô cùng cảm phục về tinh thần hy sinh của những con người bình thường nhưng cao cả, sẵn sàng hiến xác cho khoa học. Có lẽ bạn nghĩ “cũng bình thường”. Nhưng hãy tưởng tượng bạn nằm đấy, cơ thể bị… bộc lộ từng cơ quan, bạn cảm thấy thế nào? Cho nên ngoài lễ Mackabe – lễ tưởng niệm những người hiến xác, trong thâm tâm mỗi đứa, 365 ngày mỗi năm, đều thắp lên những nén nhang biết ơn họ, những người cao cả và vĩ đại nhất.
Những buổi trực đêm khiến mọi thành viên thêm thân thiết và gắn bó. Cùng nhau 6 năm, vượt qua những kỳ thi và những thử thách chông gai, các bạn sinh viên Y đã trở thành một gia đình thực sự. Chúng tớ vẫn có những người bạn riêng, rồi giận hờn, cãi vã nhưng đã là anh em thì trước sau gì cũng làm hòa và thân thiết hơn, để lại những kỉ niệm thời sinh viên không thể phai mờ.
Giao tiếp nhiều với bệnh nhân rèn luyện các bạn trở thành những… con két liến thoắng, hay hỏi và hay nói. Từ những tên “ngậm tăm” đến những “kẻ nói nhiều” đều biến thành “bà tám”. Chúng tớ cởi mở, thân thiện và cũng chững chạc hơn. Nếu lúc đầu phẫn nộ thực sự khi bị người nhà bệnh nhân gây khó dễ, giờ đây tớ biết kiềm tính nóng nảy của mình để hiểu cho họ. Tất cả chỉ vì một lý do: mình là bác sĩ và đó là bệnh nhân.
Theo những ca mổ suốt đêm, học tập và làm việc với cường độ cao, chúng tớ mới hiểu thấu nỗi cực khổ và cả ý nghĩa to lớn của nghề Y. Tuy 6 năm trôi qua đầy khó khăn thử thách nhưng hầu như chẳng ai chịu bỏ cuộc (ngành Y có số sinh viên bỏ học giữa chừng thấp nhất trong số các trường ĐH đấy), bởi vì mỗi người đều nhủ lòng 1 câu tuy cũ rích nhưng đã trở thành chân lý: “Lương y như từ mẫu”.